bước vào hư không
Thứ sáu vừa rồi, có lẽ là vì Good Friday nên nhiều người nghỉ phép. Mình thì đi làm, nhưng mình đi làm là để đưa notice về việc nghỉ làm. Last day ở công ty này sẽ là ngày 15.5. Vậy là mình sẽ còn làm một tháng nữa ở đây thôi, trong lòng cảm giác cũng thật là khó tả.
Ở đây không phải tính là quá khổ, quá cực gì, chỉ là... nó kỳ kỳ. Như mình ''mặc khính'' một bộ đồ của ai đó không phải của mình vậy.
Lẽ thường là nên đợi có offer letter giấy trắng mực đen trong tay rồi thì mình hãy đưa notice nghỉ việc... Nhưng cũng chẳng biết sao nữa, tự nhiên mình mắc thông báo mình nghỉ quá!
Mình vẫn đang chờ offer letter ở công ty mới, chờ cơ hội mới. Không biết nó có tới hay không?
Có lẽ là mình còn cách cái trình "tâm tịnh như thuỷ" xa. Trong lòng mình còn đầy sợ hãi, tham lam và mong cầu, chỉ vài ngày chờ tin thôi mà tim mình đã thòng được hơn nửa mét.
Thì thôi, thì mình đang là như vậy, mình cũng chẳng muốn trách móc bản thân làm gì. Trong lòng lo sợ là đã khổ, còn tự mình mắng mình tại sao lại lo sợ, chẳng phải là khổ chồng thêm khổ hay sao?
Thôi kệ kệ đi, đã mắc đưa đơn nghỉ thì cứ đưa đơn. Đưa đơn xong rồi phát hoảng thì cứ phát hoảng. Ngồi chờ tin mà tim bị thòng thì thôi đành để cho nó thòng. Đại đại vậy đi.
Không biết offer letter chừng nào tới nhỉ? Và liệu mình có hạnh phúc hơn không nhỉ? Bộ đồ thật sự thuộc về mình đó, không biết khi nào nó mới về với mình nhỉ?
![]() |
The Sagami River, no. 12 from the series Thirty-six Views of Mt. Fuji, by Utagawa Hiroshige (Japanese, 1797 - 1858) |
Comments