màu cây trong khói
trên đường về nhớ đầy
chiều chậm đưa chân ngày
tiếng buồn vang trong mây...
chim rừng quên cất cánh
gió say tình ngây ngây
có phải sầu vạn cổ
chất trong hồn chiều nay?
tôi là người lữ khách
màu chiều khó làm khuây
ngỡ lòng mình là rừng
ngỡ hồn mình là mây
nhớ nhà châm điếu thuốc
khói huyền bay lên cây..
- Hồ Dzếnh
Hồ Dzếnh (1916–1991) tên thật là Hà Triệu Anh hay Hà Anh. Ông sinh tại làng Đông Bích huyện Quảng Xương tỉnh Thanh Hóa. Hồ Dzếnh có một giọng thơ nhẹ nhàng, siêu thoát, phảng phất hương vị thơ cổ Trung Hoa.
Dù là thế hệ sau này, mình vẫn thấy rất mê cái nét "sang sang" và phóng khoáng của những bài nhạc tiền chiến. Có lẽ là do mình chịu ảnh hưởng từ những ngày ngồi học vẽ trong studio của thầy dạy vẽ ở gần nhà. Lúc đó mình còn nhỏ, 12 - 13 tuổi, mà được thầy cho nghe (ké) toàn nhạc của những người đứng tuổi: Dương Thiệu Tước, Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, Văn Phụng, Cung Tiến, Đoàn Chuẩn, Trần Hoàn, Tô Vũ, Nguyễn Văn Tý, Nguyễn Ánh 9...
Tuy không nói ra nhưng mình cá chắc thầy fan cuồng của Khánh Ly - Trịnh Công Sơn. Mình thì lại chết đứ đừ với chất giọng của Thái Thanh, và chất nhạc của Văn Cao, Cung Tiến.
Lên cấp 3 thì mình được ba mua cho cái máy vừa nghe được radio, vừa nghe được cassette, vừa nghe được đĩa CD. Mình quý cái máy đó lắm, cứ ôm ấp mà nghe nhạc (của Thái Thanh) mãi...
Có lẽ nhờ nghe nhạc tiền chiến từ sớm nên sau này khi đi học khiêu vũ mình rất có tai nghe ''nhịp'' của các điệu Valse, Tango, Pasodoble , Slow, Boston, Blues... Những ngày đi học nhảy đó thật là vui, vừa được vận động cơ thể, vừa được nghe nhạc, thư giãn, vừa được ăn vặt lề đường, vừa được giỡn hớt nhảm nhí vô tri...
Thật sự, có những ngày trong lòng mênh mông quá, mênh mông đến độ đáng sợ. Thế là mình ước mình nhỏ lại, để sống lại những ngày nhỏ dại ất ơ. Mình muốn lại được mang giày đi học khiêu vũ, lại được vác bảng đi học vẽ, và lại được đêm đêm nằm ôm con boombox nghe nhạc đến thật khuya...
Xong nhận ra - ủa mà nhỏ lại là phải thay răng lại, đi học lại, thi cử lại, làm hết tất cả lại. Cũng khá là kinh hoàng đấy.
Thế là ... thôi, thôi iem xin sống tiếp cho rồi, dầu phía trước "tiếng buồn vang trong mây"...
Comments