thì sao?

Năm 2017 là một năm mình dặt dẹo nằm ở nhà mà lại có nhiều nhân duyên khá đáng nhớ. Trong số đó là một anh bạn vai năm tấc rộng thân mười thước cao của lực lượng hiến binh đặc nhiệm, mà mình hay giới thiệu vắn tắt là anh bạn Hòa Bình Thế Giới.

Điều hay nhất mà mình học được từ anh bạn võ công cái thế này không phải là làm sao để "đi đường quyền'', mà là làm sao để tinh gọn đầu óc — để đối trị tập khí, một cách universal, gọn gàng và triệt để! 

Anh bạn dạy chỉ một chiêu, và một chiêu duy nhất, mà ngon nghẻ vô cùng!

    Đó là chiêu "THÌ SAO?" 

    (in his words, "so what?")

Cụ thể giáo án như sau: mỗi khi đối diện với trùng trùng trăn trở, thay vì a tầm phù nhào lên xáp lá cà xiên que từng em một, thì học sinh hãy điềm tĩnh quan sát tất cả một lượt, nhìn thẳng và nhìn kỹ, rồi thình lình tự hỏi: ''thì sao?" - và kết quả sẽ là một sự điềm tĩnh tự nhiên lan toả... Ừ, thì ra cũng chẳng có sao cả.

Mình đã thí điểm làm y giáo án, công nhận là chiêu này rất mượt. Gần như ngay lập tức, cái gì cũng đứt bặt, chẳng tốn mồ hôi nước mắt! Đường rộng thênh thang! Không còn rối rắm, không còn vòng vèo.

Có lẽ thiền tông gọi đó là lưỡi gươm trí tuệ. Những thiền sinh giỏi thì gươm của họ bén ngót, chém một nhát là đứt ngay. Còn các vị dở dở thì gươm của họ còn cùn lắm, chém tới chặt lui hết nhát này tới nhát khác, đổ mổ hôi hột, mà nó cứ lùng nhà lùng nhùng, không chịu đứt. 

Và rồi còn cái hạng ngu si như mình nữa, đã chẳng biết cách dùng gươm trí tuệ để chém giặc (mà thật ra, có gươm đâu mà dùng!), lại còn nhận giặc làm cha, đem về nuôi dưỡng, phụng thờ đêm ngày tận tâm tận lực.

Một câu hỏi: thật ra thì mình có dám vung gươm lên hay không?

Mình có đủ mạnh mẽ để chấp nhận rằng suy nghĩ là vọng tưởng, là phiền não, là những kẻ giặc cướp đang xâm chiếm tâm trí mình hay không?

Nay được ''gươm báu trao tay'' rồi, thì mình có thật sự muốn vung gươm với giặc hay không? 

Hay là đâu đó mình vẫn ôm ấp thú đau thương và đêm đêm nộp mình cho giặc? 


Comments

các bài khác

inner peace

At 35, I’ve come to realize something mildly tragic but also kind of funny: I’ve had not one, but two major blind spots about inner peace. And the result—spoiler alert—was that I hardly ever felt at peace 🙃1. First off… Read more 

chuyện lãnh cung

Cuối tuần này không ai "đặt lịch" ghé thăm lãnh cung của mình. Thế là mình nằm dài cả ngày, chẳng làm gì ngoài thở và nghĩ lan man.Tự dưng nghĩ đến chuyện này: hình như mình có một công thức chung cho phần lớn… Read more 

màu cây trong khói

trên đường về nhớ đầy
chiều chậm đưa chân ngày
tiếng buồn vang trong mây...
chim rừng quên cất cánh
gió say tình ngây ngây
có phải sầu vạn cổ
chất trong hồn chiều nay?
tôi là người lữ khách
màu chiều khó làm khuây
ngỡ lòng mìn… Read more 

island

lightly child, lightly 
learn to do everything lightly  
yes, feel lightly even though you’re feeling deeply  
just lightly let things happen and lightly cope with them Read more 

thường an

Có một dạo trên Facebook, thiên hạ rộ lên phong trào chia sẻ mấy đơn hàng khó đỡ trong cõi giang hồ phục vụ. Kiểu như khách gọi mojito không đá, bạc xỉu không sữa, nước chanh đừng chua, hay đỉnh cao là... matcha đá xay … Read more 
đây là cái (r)ổ của một người vô cùng làm biếng · vân vân đại khái · trải lòng lên mây · bình yên chậm rãi · trở về thơ ngây