thường an
Có một dạo trên Facebook, thiên hạ rộ lên phong trào chia sẻ mấy đơn hàng khó đỡ trong cõi giang hồ phục vụ. Kiểu như khách gọi mojito không đá, bạc xỉu không sữa, nước chanh đừng chua, hay đỉnh cao là... matcha đá xay pha nóng.
Mình cũng từng nhận vài đơn hàng đủ khiến hệ tiền đình lao đao. Đại loại như: “Ba mẹ không bắt con phải làm ABC đâu, chỉ cần con làm XYZ thôi.” Trong đó, ABC là một đơn hàng "khó", còn XYZ là một đơn hàng... "khó gấp đôi."
Mà thú thật, bản thân mình cũng đâu phải loại khách dễ chiều gì. Ví dụ: mình muốn “một đời bình an”. Nghe đơn giản ha? Mình còn làm ra vẻ đây là một ước nguyện khiêm nhường, thuần khiết, kiểu “tui không đòi hỏi gì đâu, tui chỉ muốn an thôi à”.
Chỉ muốn an.
Chỉ có vậy thôi.
Thế mà đợi hoài, đợi mãi, cái đơn “thường an” ấy vẫn chưa thấy ai ship. Chỉ thấy xung quanh man mác một màu sương khói buồn tênh. Chắc là khói... do người ta đốt phong long?
Ai khôn mà chẳng dại một đôi lần... Sau khi được cuộc đời dạy dỗ, mình đã đỡ ất ơ hơn rồi. Cụ thể, mình hiểu là nếu muốn "thường an" thì mình phải qua cái quán nào bán "thường an" mà order. còn ở đây, trong quán Nhà Lửa này thì menu không có cái món ''thường an'' đó.
Thường không có.
An cũng không có.
Combo “thường an” nghe chừng... hoang mang y như chuyện đi tìm lá diêu bông vậy năm nào: "Đố ai tìm được."
Thế nên, trong hành trình làm một người khách văn minh, không drama, không bóc phốt cũng không bị bóc phốt, mình quyết định không mong cầu “thường an” nữa.
Quy hoạch định hướng là như vậy, còn triển khai thực hiện thì không biết sẽ ra sao? Biết đâu được một ngày xấu trời ba máu sáu cơn mình lại rạch mặt ăn vạ giãy đành đạch 1 2 đòi được an?
viết
các bài khác
At 35, I’ve come to realize something mildly tragic but also kind of funny: I’ve had
not one, but two major blind spots about inner peace. And the result—spoiler alert—was that I hardly ever felt at peace 🙃1. First off…
Read more
Cuối tuần này không ai "đặt lịch" ghé thăm lãnh cung của mình. Thế là mình nằm dài cả ngày, chẳng làm gì ngoài thở và nghĩ lan man.Tự dưng nghĩ đến chuyện này: hình như mình có một công thức chung cho phần lớn…
Read more
vũ quá khê sơn tịnh
phong lâm nhất mộng lương
phản quang trần thế giới
khai nhãn tuý mang mang
Read more
công danh cái thế màn sương sớm
phú quý kinh nhân giấc mộng dài
chẳng hiểu
bản lai vô nhất vậtcông lao uổng phí một đời ai
- Thiền sư Thanh Đàm
Read more
trên đường về nhớ đầy
chiều chậm đưa chân ngày
tiếng buồn vang trong mây...
chim rừng quên cất cánh
gió say tình ngây ngây
có phải sầu vạn cổ
chất trong hồn chiều nay?
tôi là người lữ khách
màu chiều khó làm khuây
ngỡ lòng mìn…
Read more
thảy rồi ai cũng phải đi thôi
những chuyến đi xa
chẳng khứ hồi
nắm níu chi nhau
đau nhiều nỗi
thõng tay vào chợ
ngắm phai phôi...
Read more
Tranh vẽ bằng màu gouche trên giấy canvas, mình tùy ý quẹt qua quẹt lại bằng cọ và tăm, trong lòng nghĩ tới bài haiku
Trong Thế Giới Này của Kobayashi Issa. Vào một ngày dặt dẹo, tiết trời lạnh lẽo, trong căn phòng trọ …
Read more
lightly child, lightly
learn to do everything lightly
yes, feel lightly even though you’re feeling deeply
just lightly let things happen and lightly cope with them
Read more
muộn phiền ơi
biết bao lâu nay
tôi nương tựa bạn
lớn lên trong đời
cảm ơn bạn đã
ghé vào tâm tôi
Read more
đây là cái (r)ổ của một người vô cùng làm biếng · vân vân đại khái · trải lòng lên mây · bình yên chậm rãi · trở về thơ ngây
Comments